Khi tôi chụp bức ảnh này, người đó nhắn tin cho tôi,Hy vọng sự gặp gỡ với tôi là sự thật, không phải
Khi tôi chụp bức ảnh này, người đó nhắn tin cho tôi,Hy vọng sự gặp gỡ với tôi là sự thật, không phải một giấc mơ.Tôi nghĩ, nếu có vế sau, người đó sẽ nói thêm rằng, vì sự thật thì dễ chấp nhận hơn một giấc mơ, vì tôi đã làm họ đau đớn. .Tôi từng nói với những người cạnh tôi, luôn luôn là một câu nói, là trái tim này, thật sự là không có tình yêu. Không thể yêu ai, cũng chẳng ai yêu. Vậy mà, vẫn có người, yêu..Có rất nhiều người đã nói với tôi rằng, sự quan tâm của tôi là một bản năng, không phải là một chủ đích, vì vậy mà tôi hồn nhiên trao đi, hồn nhiên cho người ta cái kẹo, cái bánh, cho người ta câu chuyện, cho người ta trải nghiệm. Tôi có điều gì, tôi đều trao đi, đặc biệt với những người tôi để tâm đến. Tôi vô tình trồng một cái cây, ghim một cái gai vào lòng họ. Là do tôi cả. .Con đường nay đi gian nan quá, mệt mỏi quá. Nên tôi không nỡ lòng nào để họ tự đi một mình, để họ gặp những đau đớn như tôi từng gặp, những nỗi thất vọng như tôi từng thất vọng. Nên tôi để tâm đến họ, tôi muốn bảo vệ họ, che chở họ, để họ trong mắt mình, để họ an toàn, để họ yên ổn trên con đường gian nan mỏi mệt này. Tôi không muốn họ gặp thương tổn nào, Và rồi tôi làm họ tổn thương. .Có một câu mà tôi rất nhớ, kẻ còn mang vết thương đã toan đi chữa lành vết thương cho người khác. Hệt như bây giờ, như tôi. Tôi thật sự muốn nhìn thấu trái tim mình, xem nó ra sao, đã như thế nào, sau nhiều câu chuyện chẳng thể có một kết thúc tốt hơn. Nó còn lành lặn hay không.Xem thử mình, bây giờ, đau lòng đến đâu. -- source link