Chúng tôi mua một chai rượu, rồi đến nhà bạn tôi. Bạn tôi mở tủ lạnh lấy vài thứ đồ ăn lặt vặt. Rồi
Chúng tôi mua một chai rượu, rồi đến nhà bạn tôi. Bạn tôi mở tủ lạnh lấy vài thứ đồ ăn lặt vặt. Rồi chúng tôi lại một kẻ ngồi bệt trong góc bếp, một kẻ vắt vẻo trên bệ bếp. Một kẻ khác ngồi trên chiếc ghế lười được kéo sát vào tường.Nói chuyện linh tinh. Bạn tôi bật mấy bản nhạc quen thuộc cũ mèm. Tôi luôn có cảm giác mỗi lần tôi bước qua cánh cửa nhà bạn tôi, thì con người hào hứng vui vẻ của tôi cũng rơi luôn ngoài cánh cửa. Lúc nào cũng vậy. Giống như lột một bộ da nặng nề.Cuộc sống ấy mà, ngày qua ngày, từng đó việc làm, từng đó câu chuyện, từng đó sự kiện, chẳng có bao nhiêu khác biệt. Chúng tôi vẫn cứ kể cho nhau những câu chuyện đơn giản nhàm chán và chẳng có bao nhiêu khác biệt đó. Tôi hay bảo bạn tôi, tắt đèn đi. Bạn tôi tắt đèn, kiếm công tắc bật mấy dải đèn lấp lánh trang trí trên ô cửa sổ. Căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn từ cái pano quảng cáo ở toà nhà đối diện chiếu vào, và dải đèn lấp lánh. Thỉnh thoảng chúng tôi cười cợt những câu chuyện của nhau, cười sự ngu ngốc, ngớ ngẩn, điên dại và bất cần của nhau. Đem những câu chuyện lẽ ra là chuyện buồn biến nó thành chuyện cười. Chúng tôi hay tự nhắc nhở lẫn nhau. Chúng tôi không muốn nhìn nhau bước trong bóng tối.Bạn tôi hay hỏi, thường xuyên hỏi. Nếu người ta thấy tụi mình đang ngồi đây, như mấy đứa dở hơi, người ta sẽ nghĩ gì nhỉ?Người ta là những người đồng nghiệp, là người quen, người gặp gỡ vài lần, người biết mình qua trang Facebook, qua câu chuyện của một người khác nữa. Có khi là người mình từng xem là bạn…Mà cũng có quan trọng gì đâu, vì con người mình, ở những nơi đó, là một con người khác. Một lớp da khác, thứ ngôn ngữ khác. Rồi cái lớp da đó, cuối cùng cũng chẳng để làm gì. Thế nhưng vẫn phải mặc lên..Chúng tôi uống hết chai rượu. Thế rồi bạn tôi nói, Buồn quá. .Và tôi biết rằng, mình sẽ không thể nói thêm được nữa. Vì tôi cũng vậy. Dù ngay sau đó, khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này, Tôi, lại vui vẻ hớn hở, ngọt ngào và đầy ắp những câu chuyện vui để kể cho người khác. Thế, có gọi là buồn không?.Thế, đã đủ buồn chưa?. -- source link
#gió lạ