“Trong năm qua chị có hạnh phúc không?”Lúc tôi nhận được tin nhắn đó, là lúc tôi vừa đi bộ từ công t
“Trong năm qua chị có hạnh phúc không?”Lúc tôi nhận được tin nhắn đó, là lúc tôi vừa đi bộ từ công ty đến một chiếc quán chỉ mới ngồi ở đó một lần. Tôi ngồi ngơ ngẩn, nhìn ra bên ngoài, cái quán chẳng có gì, chỉ là, nó mang đến cho tôi cảm giác thân thuộc, như ở Hội An. Nơi những tiệm cà phê không có máy lạnh, những ô cửa mở, giàn hoa trước hiên và con đường nhiều người qua lại.Tôi không trả lời câu hỏi đó. Tôi chỉ kể rằng tôi vừa tan làm, những ngày qua 8 giờ rưỡi tối nào tôi cũng ngồi phía sau một sân khấu, phía trên đầu là màn hình LED chiếu thẳng vào mắt. Tôi sẽ về nhà lúc 11 giờ đêm. Tôi hỏi em, em nghĩ là chị trả lời câu hỏi này, như thế nào?..Những lúc đi trên đường, tôi có cảm giác mình không liên quan gì đến thế giới này cả. Giống như khi tôi nhìn thấy những ánh mắt dè dặt nhìn tôi, những lời nói đi qua tôi, những chiếc mail hiện lên trên màn hình. Cả con đường tôi đi bộ về nhà, ly cà phê tôi uống, cái cách mà tôi chuyện trò với người khác. Nó không liên quan gì đến tôi, và tôi cũng không liên quan gì đến nó cả. .Tôi biết, rất rõ ràng, đó chỉ là cách tôi chống đối với mọi thứ. Tôi, vẫn luôn là kẻ yếu đuối dễ bị tổn thương, chỉ là sự kiêu ngạo trong lòng không cho phép mình thừa nhận chuyện đó. Không thừa nhận chuyện mình dễ bị đau đớn chỉ vì một vài lời nói, một vài câu chuyện. Không thừa nhận rằng tất cả mọi sự phản biện không phải vì tôi là một người bình tĩnh, mà chỉ là cách tôi giả vờ để giấu đi mọi cơn điên khùng trong mình. Cả cái cảm giác thế giới này không liên quan đến tôi. .Tôi kể chuyện đó cho bác sĩ của tôi. Anh bảo, những năm qua chắc là em mệt lắm. Chỉ là, tôi cứ cố gắng đi qua mỗi ngày như thế, mỗi khi tưởng đến giới hạn rồi, thì điểm giới hạn lại cách xa một chút. Chỉ một chút đó cũng đã làm tôi không thể chịu nổi. Nhưng vẫn phải tiếp tục cố gắng. . -- source link