Mỗi lần muốn viết điều gì đó, tôi lại chần chừ rồi dừng lại. Vì tôi biết, mình, sẽ lại viết ra những
Mỗi lần muốn viết điều gì đó, tôi lại chần chừ rồi dừng lại. Vì tôi biết, mình, sẽ lại viết ra những từ ngữ buồn bã. Cũng giống như bầu không khi buồn bã bao quanh tôi, sự xa cách và dè dặt của tôi đối với thế giới. Thời gian có thể thay đổi một con người, như nó đang thay đổi tôi. Những mối quan tâm tưởng như lớn nhất đã không còn lớn nhất, những phương châm giúp tôi còn sống cũng đã không còn là những phương châm giúp tôi còn sống, kể cả con người tôi, cũng biến đổi. Thế mới biết, mọi chuyện đã qua rồi. Thời gian đã lột từng lớp da trên người mình ra, từng lớp từng lớp khô héo, rơi xuống đất.Chỉ còn một thân xác trần trụi, những suy nghĩ trần trụi, chẳng còn điều gì để che đậy. Có lẽ vì vậy, mà luôn quyết liệt rời đi. Để giữ thân thể trần trụi này cách xa với thế giới. Có lẽ vì vậy mà cũng nhìn nhận thế giới một cách rõ ràng hơn, không còn tự huyễn hoặc được bản thân mình bằng những lời nói dối. Bởi vậy mà, cũng cách xa với người khác. Sự biến chuyển bên trong dữ dội đến mức có thể khiến mọi thành trì sụp đổ, vậy mà vẫn có thể kiên trì. Kiên trì giữ lại cổ thành nhỏ bé, như cứu cánh cuối cùng rồi. Chẳng còn nơi nào nữa. Thế nên, càng không thể để nó sụp đổ. Tất cả mọi gian khó, mọi lần thay đổi, mọi lần cắn răng lột từng lớp da mình ra, có lẽ cũng không ai biết đến. Mà biết, cũng chẳng để làm gì. Chẳng đề làm gì. -- source link